Em yêu ơi !
Trải qua bao nhiêu nguyện vọng
Hình ảnh em bên “quỹ tích” lòng anh
Anh còn cả một mùa xuân “dao động”
Anh tặng em dưới ánh nắng đô thành
Đôi mắt em là “vòng cung chứa góc”
Một “vòng tròn nội tiếp” dưới hàng mi
Tâm hồn anh là một bài em chưa học
“Chứng minh” sao một “định lí” khá li kì
Chân em bé như “hình sin” chuyển động
Ôi ! “hàm số” vĩ đại của tình thương
Anh với em như “mặt phẳng đồng quy”
Đôi môi em là nghìn lần “ma sát”
Anh gặp em dưới nắng thủ đô
Em mỉm cười và bảo rắng yêu anh
Nhưng em ơi !
Trái tim anh dù “tắt nguội” hay “đen xám”
Thì “axit” của anh cũng trở thành hiệu quả
Anh yêu em không gì ngăn cản được
Vì tình yêu logic quá em ơi !
Đi bên em , một “dòng điện tuyệt vời”
Tiến “song song” khiến lòng anh ngây ngất
Hẹn gặp em ở con đường ngày xưa
Mà lòng anh như một “bất phương trình”
Với bao nhiêu “giả thiết” và “chứng minh”
Rồi “kết luận” mối tình như mặt nước
Ta yêu nhau không gì ngăn cản được
Trên đường dài tiến bước “delta”
Hình ảnh em lồng trong góc “peta”
“Định luật Ôm” em ghi trong kí ức
Quay tên em với một “lực li tâm”
Tình chan chứa , ôi thật là “vô cực”
Đi bên em với một “cực nam châm”
“Điện trái dấu” hút nhau muôn phần mạnh mẽ
Ghé tai em , anh thì thầm hỏi khẽ
Đến bao giờ “điện tích trung hòa”
Cùng bước trên đường thẳng “2”
Biết em trách anh là hơi vội
Muốn thanh minh nhưng sợ em giận dỗi
Mối tình đầu nông nổi sẽ “tan ra”
Lúc bấy giờ “điện tích trung hòa”
Hay “hóa hợp” cũng chỉ là vô ích
“Định lí Talet” đem ra giải thích
Cộng thêm môn “quỹ tích Delta”
Mặt phẳng nghiêng em nhoẻn miệng cười
Và bảo anh là người có học
Nghe em nói như ngàn “ròng rọc”
Hút hết đi nỗi nhọc lòng anh
Và còn như “hệ thống Palang”
“Thắng ma sát” kéo anh bằng “quán tính”
Anh yêu em tình yêu chân chính
Ta yêu nhau “định luật Junlenxo”
Em yêu ơi !
Sau bao cơn mưa ,trời lại tạnh
“Ly thủy ngân” sẽ lọc sạch tình ta
“Tổng đại số” chính là như thế đó
Anh mong em sáng tỏ nhận “vấn đề”
Chắc em còn nhớ nhà bác học Galile
Và nhớ rõ “tiên đề Ơclit”
Anh với em ở hai nơi xa tít
Vì “quy đồng” nên vẫn xít bên nhau
“Tịnh tiến” dù qua muôn dặm sông sâu
Ta xây dựng tình yêu chân chính
Đi dạo khuya nhiều lần bị mẹ mắng
Nhưng tình yêu vẫn chiến thắng em ơi
Anh yêu em một “hằng số” tuyệt vời
Dù “phân tích” cũng không rời ra được
“Lực cộng hưởng” em ơi đầy mơ ước
“Tích lũy thừa” phía trước tiến lên
“Phép khai căn” em nhớ lấy đừng quên
“Hằng đẳng thức” nhớ ghi bền trong dạ
“Hình đồng dạng” đối với em hơi lạ
Nhưng với anh nó đã là quen
Em yêu ơi cứ thử nghĩ là xem
“Hệ thức lượng “đem ra so sánh
Hai mắt em như “Phênolphtalin” lóng lánh
Nhẫn em đeo óng ánh tựa “á kim”
“Công” sinh ra để co bóp con tim
Để cho anh được bên em mãi mãi
Cái gì xưa để cho em sợ hãi
Đừng lo chi trở ngại em ơi
Đó chẳng qua là vạn vật trên đời
Bởi đã có “định luật Ôm” em nhé
Đừng sợ hãi đã có anh bên cạnh .
Nếu “bài toán” tình anh em chưa hiểu
Đã vội “biện luận” thế thôi sao ???
Anh yêu em chẳng bởi “tham số” nào
“Giả thiết” đó muôn đời không thay đổi
Càng “phân tích” tim anh càng nhức nhối
Em nỡ lòng nào “ Trị tuyệt đối lòng anh” ?...
Anh yêu em bằng “hằng số” chân thành
Và tình anh đã biến về “vô cực”
Nếu em xét tình anh trên “số thực”
Anh sẽ dùng “số phức” để “chứng minh”
Tình yêu đó sẽ như “bất phương trình”
Anh vững tin, xin em đừng “giới hạn”
Hai con tim chúng mình không “đồng dạng”
Hay vì em đã “tối giản” tình anh ?
Dù hi vọng là “ẩn số” mong manh,
Thì “hệ quả” tình anh không hối hận.